Đại Mịch, sinh năm 1999, là người thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc, nuôi ước mơ trở thành phi công từ thuở lọt lòng. Trong suốt năm 3 đại học, anh đã vượt qua tất cả các vòng thi tuyển và nhiều kỳ thi trong ngành để trở thành sinh viên dự bị cho 1 hãng hàng không nổi tiếng. Cơ hội trở thành phi công đang đợi anh ở Bắc Kinh, tại đó chàng trai sẽ có nửa năm học lý thuyết, và nếu đủ điểm sẽ được đến Úc để học thực hành kỹ thuật bay.
Sau khi biết tin trúng tuyển, Đại Mịch đã lập tức đặt vé máy bay, nóng lòng muốn bước vào cuộc sống mới. Chẳng ngờ, chàng thanh niên đang tràn đầy hy vọng về tương lai tươi đẹp ở Bắc Kinh đã phải nếm trải thất bại đầu tiên của cuộc đời.
Mục Lục
Giấc mơ phi hành chớm nở
Đại Mịch cùng giấc mơ trở thành phi công tự do bay lượn trên bầu trời
Vào tháng 5/2019, biết tin 1 trường hàng không tuyển dụng phi công nên Đại Mịch lập tức đăng ký. Quá trình sàng lọc học viên kéo dài nửa năm, nhưng anh đã xuất sắc lọt vào vòng trong. Để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn cuối cùng, tâm lý của Đại Mịch đã thay đổi từ “thử sức” sang “hết mình”, đồng thời tập thể dục mỗi ngày, ăn bột tăng cơ, đọc thuộc lòng các bài IELTS và bổ sung kiến thức giao tiếp tiếng Anh. Khi đó, chương trình học sắp kết thúc, bạn bè lần lượt tìm việc làm, duy chỉ có mình anh vẫn trung thành với “giấc mơ phi hành”.
Vào đêm trước Tết Nguyên đán năm 2020, hãng hàng không cuối cùng đã thông báo chính thức nhận 2 người vào trường, và Đại Mịch là 1 trong số đó. Trong thời gian ấy, bạn bè vừa mừng vừa lo cho cậu bạn. Một số người trêu đùa: “Sau này đi máy bay đừng thu tiền vé của tớ nhé!”
Vì 1 tương lai tốt đẹp hơn, vì ước mơ từ bé của mình sắp thành hiện thực, hay thậm chí là vì hào quang, Đại Mịch nhiều lần củng cố niềm tin trở thành phi công và từ chối các việc làm lương cao khác.
Một lòng trung thành với ước mơ
Nhưng vào đúng lúc ấy, đại dịch Covid-19 lại bùng phát, tin tức liên tục báo về điện thoại giống như từng đợt thủy triều đang tới gần, dần dần lướt qua mắt cá chân và xâm lấn cuộc sống của Đại Mịch.
Chàng trai trẻ trở nên lo lắng và bắt đầu chú ý tới chính sách bên tuyển dụng. Vào tháng 6/2019, khi kết thúc đợt khám sức khỏe cuối cùng, anh thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra vẫn được đi lại bình thường”. Trong năm vừa rồi, anh đã hoàn thành việc chuyển phát hồ sơ, khám sức khỏe lần thứ nhất, phỏng vấn xong cả 2 vòng, bây giờ chỉ còn bước cuối cùng: ký thỏa thuận.
Chàng trai đứng ngồi không yên vì dịch bệnh
Theo như dự kiến, nhóm học viên trúng tuyển sẽ đến Đại học Beihang (trước đây được gọi là Đại học Hàng không và Du hành vũ trụ Bắc Kinh, viết tắt là BUAA) vào tháng 8 để học kiến thức lý thuyết, nhưng đã bị hoãn lại. Ngày tốt nghiệp đang đến gần, bạn học dần tìm việc mới khiến Đại Mịch cảm thấy hụt hẫng. Nhưng anh vẫn quyết định đến Bắc Kinh.
“Sớm muộn gì cũng phải đi. Tốt hơn hết là ở lại đấy chờ thông báo.” – Đại Mịch nói.
Trong thời gian ấy anh được 1 công ty bất động sản gọi phỏng vấn. Thế là Đại Mịch dự định tới Bắc Kinh chờ tin tức từ hãng hàng không, đồng thời làm việc và trải nghiệm cuộc sống ở đó.
Không thể lên trời, chẳng thể xuống đất
Đại Mịch cho biết, 1 trong những quyết định mạo hiểm nhất trong đời anh và bạn thân chính là tới Bắc Kinh
Đại Mịch gọi cho Tiểu Châu – người bạn thân từ tấm bé – để rủ bạn cùng đến Bắc Kinh. Thế là 2 chàng trai 22 tuổi khởi hành đến vùng đất mới.
“Đẩy vali ra khỏi tàu điện ngầm, những gì chúng tôi nhìn thấy là sương mù và biển hiệu nhấp nháy của các nhà hàng thịt nướng vào ban đêm. Nó có vẻ khác với những gì chúng tôi tưởng tượng về Bắc Kinh.” – Đại Mịch trải lòng.
Trong suốt quãng thời gian sống ở đây, điều mà Đại Mịch cảm nhận được chính là cuộc sống đơn điệu, tẻ nhạt.
“Tôi cứ 8h sáng đi làm đến tận hơn 9h tối mới tan sở, ngày nào cũng tăng ca, ban ngày đi làm tối về ngủ, cứ như vậy lại hết 1 ngày.” – Đại Mịch nói.
Đại Mịch không cảm thấy có ý nghĩa dù ngày nào cũng tất bật đi làm từ sáng đến tối mịt
Phải làm công việc mình không yêu thích, cũng như sống trong môi trường xa lạ khiến chàng trai trẻ cảm thấy căng thẳng. Ngày nào anh cũng thầm nhủ: “Cố lên, sắp được bay rồi.”
Nhưng mỗi lần phải nói chuyện khách hàng là 1 lần Đại Mịch “trở về mặt đất”.
“Công việc môi giới nhà đất rất thực tế, nhiều khi còn bị khách hàng cho là quấy rối và mắng té tát. Nhưng có đi làm tôi mới hiểu rằng, bất kể định làm bao lâu, nhưng còn làm 1 ngày, thì vẫn phải chăm chỉ hoàn thành công việc.”
Đại Mịch cổ vũ bản thân thích nghi từ từ, nhưng cuối cùng anh vẫn thất bại
“Tôi không thể tập trung làm việc được, khoảng cách giữa nhân viên môi giới và phi công xa nhau quá.”
Làm việc với tâm trạng chán nản, trong khi đó mùa hè dần trôi qua mà các hãng hàng không vẫn im hơi lặng tiếng.
Mùa thu ở Bắc Kinh
Vào 1 ngày nọ, Đại Mịch nhận được 1 tin khiến anh suy sụp: Các đàn anh khóa trên đã hoàn thành chương trình học tại Đại học Beihang, nhưng không thể ra nước ngoài đào tạo do dịch bệnh và phải ở nhà.
Đại Mịch mòn mỏi chờ đợi thủy triều rút, hy vọng lối đi sẽ xuất hiện trở lại, nhưng không ngờ phải đối mặt với 1 đợt sóng thần mới kéo dài.
Giấc mơ cứ thế xa khỏi tầm với của chàng trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết (Ảnh minh họa)
Ngày nào cũng phải chạy đi gặp khách hàng, nhưng trong đầu lại toàn những chuyến bay, thực tế chính là trọng lực nặng nề nhất đang kéo đôi chân Đại Mịch chùng xuống. Anh đã từng hy vọng quên đi ước mơ trở thành phi công, làm việc khác kiếm tiền để nuôi bản thân rồi tìm mục tiêu mới, thế nhưng ý tưởng ấy nhanh chóng tan theo mây khói.
“Tôi muốn làm tốt công việc hiện tại, nhưng đầu óc cứ luôn ‘bay trên mây’ thôi.”
Vận mệnh đổi thay
Qua nhiều tháng làm việc ở vị trí môi giới, 1 thương vụ mà Đại Mịch chịu trách nhiệm đàm phán đã có bước tiến triển lớn. Khi khách hàng đặt bút ký hợp đồng, anh chợt nhận ra mình đang “sống”.
“Khoảnh khắc đó rất hạnh phúc, tôi tự nhủ với mình rằng, dù muốn hay không, đã đến lúc phải để ước mơ trở thành phi công đi vào dĩ vãng.”
Vào tháng 1/2021, dưới sự giới thiệu của bạn học, Đại Mịch đã vượt qua cuộc phỏng vấn với 1 công ty ở thành phố Trùng Khánh, và có thể vào làm chính thức sau Tết Nguyên đán. Trong thâm tâm anh biết rằng trở về Trùng Khánh có lẽ là lựa chọn tốt nhất lúc bấy giờ.
Trải qua 1 năm đại dịch, 1 năm mộng mơ và lang thang. Nếu nói rằng dịch bệnh đã phá hủy giấc mơ trở thành phi công, vậy thì việc biết chấp nhận và thay đổi chính là bước đầu tiên để Đại Mịch bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Chiếc huy hiệu hình máy bay đã được Đại Mịch để lại trong căn nhà thuê tại Bắc Kinh
Ngày 6/1/2021, anh và bạn bay về quê nhà. Trên đường ra sân bay, nhớ tới ngày đầu đặt chân đến Bắc Kinh, cùng 1 sân bay, nhưng tâm trạng lại khác hẳn. Mới đầu, Bắc Kinh là nơi chắp cánh những giấc mơ, nhưng anh đã học được cách để “trở về mặt đất” khi sống và làm việc tại đây.
Công việc mới của Đại Mịch ở Trùng Khánh là tuyển dụng cho 1 công ty bất động sản. Nói chuyện với sinh viên đại học hàng ngày, anh chợt nhận ra mình trưởng thành hơn trước rất nhiều. Anh từng nghĩ rằng vận mệnh đều nằm trong tay, nhưng qua quãng thời gian vừa rồi anh mới ngộ ra cái gì cũng có biến số riêng của nó.
“Chắc là bị ‘trúng độc’ ở Bắc Kinh.” Anh nghĩ thầm, rồi nở một nụ cười mang đầy thăng trầm của 1 chàng trai vuột mất ước mơ “trên trời” nhưng tìm về được thực tại dưới “mặt đất”.
Nguồn: QQ